Ngày xưa, có một ông tăng sống ba mươi năm trong một cái am nhỏ gọi là Phì Điền, có nghĩa là “ruộng mầu mỡ”.
Fugai: Có thể ông ta không biết chỗ nào khác để dọn đi.
Ông ta chỉ có một cái mâm làm bằng đất sét.
Fugai: Vật đắt tiền chẳng phải luôn luôn là đồ quí.
Một hôm một ông tăng khác ở học với ông ta, lỡ tay làm bể cái mâm.
Fugai: Nhờ bị bể mà kho tàng hiện ra.
Mỗi ngày ông thầy bắt học trò thay cái mâm.
Fugai: Tại sao ông muốn cái khác.
Mỗi khi người đệ tử đem cái mâm mới đến, ông thầy liền ném nó đi và nói, “Cái này chẳng phải. Trả lại cho tôi cái cũ.”
Fugai: Tôi sẽ giơ hai bàn tay ra và cười lớn.
Genro: Nếu tôi là người đệ tử, tôi sẽ nói, “Hãy đợi khi nào mặt trời mọc hướng tây.”
Fugai: Tôi sẽ đi tìm nó trước khi tôi sinh ra đời.